Tác phẩm được nhìn nhận như bản di chúc hội hoạ của Van Gogh, biểu diễn điểm cực đại trong đồ thị diễn tiến nghệ thuật của ông. Bức tranh thể hiện cánh đồng lúa mỳ với những nét cọ xiên, thô và ngắn, dưới bầu trời từ những nét vần vũ biến thiên từ xanh lam đến đen huyền. Phong cảnh tái hiện trên mặt phẳng bằng những nhát cọ khuấy đảo như bật ra khỏi không gian hai chiều, lột tả tâm trạng thực tại và mối linh cảm khi ý thức về tấn bi kịch trong sự tồn tại ở người hoạ sỹ Hà Lan.
“Trở lại đây, anh vào việc ngay nhưng cây cọ vẽ như chực rơi khỏi tay, dù biết anh còn muốn vẽ ba bức lớn nữa. Đó là những cánh đồng lúa mì bát ngát dưới bầu trời mây giăng kín; anh không hề cảm thấy lúng túng trong việc diễn tả nỗi buồn và một sự cô đơn đến vô cực.” (Thư gửi Theo.)
Tháng 7, 1890
Sơn dầu, 50,5×100,5cm
Amsterdam, Bảo tàng Van Gogh