“Madame Butterfly” là vở opera ba màn của Giacomo Puccini, với lời thoại do Luigi Illica và Giuseppe Giacosa biên soạn. Vở opera này dựa trên truyện ngắn cùng tên của John Luther Long và tiểu thuyết bán tự truyện “Madame Chrysanthème” của Pierre Loti. Câu chuyện kể về Cio-Cio-San, cô gái trẻ người Nhật được biết đến với tên gọi Madam Butterfly, phải lòng viên sĩ quan hải quân Mỹ Pinkerton.
Trong Màn 1, Pinkerton kết hôn với Butterfly theo một hợp đồng hôn nhân được sắp đặt, dù anh ta chỉ coi đó là cuộc hôn nhân tạm thời trước khi kết hôn “thực sự” với một phụ nữ Mỹ. Butterfly, ngược lại, coi cuộc hôn nhân này là lâu dài và yêu Pinkerton chân thành.
Màn 2 mở đầu với việc Pinkerton rời Nhật Bản và Butterfly kiên tâm chờ đợi sự trở lại của anh ta, tin tưởng vào lời hứa của anh ta. Cô từ chối mọi lời cầu hôn khác và sống trong nghèo đói cùng với đứa con trai mà cô đã sinh cho Pinkerton. Khi viên chức lãnh sự Mỹ, Sharpless, đến thăm và mang theo một lá thư từ Pinkerton, Butterfly vẫn không chịu tin rằng Pinkerton đã quên cô.
Trong Màn 3, Pinkerton trở lại, nhưng không phải để đoàn tụ với Butterfly mà để đưa đứa con trai của họ về Mỹ cùng cô vợ mới cưới. Butterfly, nhận ra sự thật đau lòng, đã quyết định tự tử sau khi giao con trai cho Pinkerton.
Vở opera “Madame Butterfly” trải qua nhiều phiên bản chỉnh sửa sau khi được công diễn lần đầu tiên vào năm 1904 tại La Scala ở Milan, và phiên bản cuối cùng đã trở thành một trong những tác phẩm opera được yêu thích và biểu diễn nhiều nhất trên thế giới. Một số aria nổi tiếng trong vở opera này là “Humming Chorus” và “Un bel dì, vedremo” – Butterfly hát về niềm tin mạnh mẽ vào việc Pinkerton sẽ trở lại.
“Madame Butterfly” không chỉ là câu chuyện bi thảm về tình yêu đơn phương mà còn là bức tranh phê phán về chủ nghĩa đế quốc và sự va chạm văn hóa giữa phương Đông và phương Tây. Vở opera này để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử âm nhạc và văn hóa, và tiếp tục được nhiều người yêu mến qua từng thế hệ.